Algo

Friday, January 28, 2005

Quang Dũng

...............................
..................
...........

Anh đã từng rất thích hành em, làm như rất ghen với Quang Dũng cho đến một ngày anh nghe chú ấy hát. Nhưng đây mới là Quang Dũng mà em ... yêu nhất :)

From VnExpress
Thứ năm, 20/1/2005, 09:42 GMT+7

Tấm lòng của tác giả 'Tây Tiến'


Nhà thơ Quang Dũng.

Thuở nhỏ sống khá giả, nhưng nhà thơ Quang Dũng tập được cho mình tác phong sống bình dân, dễ hòa đồng ở mọi nơi, mọi lúc. Cốt cách thi sĩ bẩm sinh của một nhà thơ đào hoa luôn hiện ra lồ lộ, nhưng chất nghệ sĩ của Quang Dũng không kiểu cách, cao xa mà lại luôn gần gũi, thân thiết.

Hào hoa phong nhã, nhưng lại phải trải qua vô vàn thiếu thốn vật chất, từ manh áo đến miếng ăn. Tuy nhiên, cũng nhờ sự thiếu thốn ấy mà nhiều người biết tìm thấy niềm vui và sự thỏa mãn tột cùng trong những cái bình dị, đơn giản nhất. "Đặc sản" khoái khẩu của Quang Dũng, như nhà văn Thanh Châu nhớ lại, là "khoai lang hàng bà cụ phố Tuệ Tĩnh, kẹo vừng ông lão ngồi cửa chợ Hôm, quán cơm đầu ghế bất kể chợ nào, quán nước chè tươi nấu bằng nước mưa, nước sông Hồng truyền thống.

"Rải rác biên cương mồ viễn xứ/ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh/ Áo bào thay chiếu anh về đất/ Sông Mã gầm lên khúc độc hành". Đó là khẩu khí của những người vì nghĩa lớn coi mọi thiếu thốn, cam go, chết chóc là chuyện nhỏ, dù rất lưu luyến với mọi biểu hiện dù nhỏ nhất của một đời sống tinh tế.

Những ai từng gặp Quang Dũng lúc ông còn sống hẳn đều nhớ tới vóc dáng cao lớn, lực lưỡng của ông. Người ta kể lại rằng, có lần Quang Dũng đi thực tế dọc sông Đà trong những năm chiến tranh, cứ thơ thẩn mọi nơi. Thấy vậy, một cán bộ an ninh địa phương đã cảnh giác theo dõi ông từng bước, chỉ tới khi nhận ra tác giả của bài thơ Tây Tiến, anh ta mới tay bắt mặt mừng. "Vai ba tấc rộng, thân mười thước cao" như vậy nhưng đi đâu, trông Quang Dũng lúc nào cũng như muốn thu mình lại.

Nhà thơ Ngô Quân Miện nhớ lại, một lần Quang Dũng vào chùa Bà Đá (Hà Nội) vẽ những gốc đào nở hoa. "Thấy anh hiền và vui, nhà chùa rất mến, cho anh gửi nhờ giá vẽ và mời anh thụ lộc Phật. Thậm chí những người ăn mày tụ tập ở chùa cũng mến anh, hôm nào thấy anh đến là cùng nhau chào "ông bạn" họa sĩ đã đến. Quang Dũng không ngần ngại chia sẻ với những người khốn khổ ấy miếng bánh chưng ngày Tết"... Chẳng thế mà ông từng viết: "Ăn mày là ai, ăn mày là ta. Đói cơm rách áo hóa ra ăn mày".

(Theo Công An Nhân Dân)

Thursday, January 27, 2005

Password!

Nhớ đi anh chỉ hai tiếng thôi mà,
"Vừng ơi" là cửa sẽ mở ra ...

Sunday, January 23, 2005


2U! Posted by Hello

Go Go! Posted by Hello

Thap nen len la ta ben nhau! Posted by Hello

Chao 2004! Posted by Hello

Ninh Kieu.pjg Posted by Hello

Jade

Chưa có tên! Cũng vặt vãnh linh tinh mà, gửi vào chỗ này của cô R!



Chợt một ngày, anh nhìn tôi, chăm chú nơi cổ áo. Tôi chẳng phản ứng gì, vì không còn trẻ con để ngượng ngùng, và không xa lạ với nhau để tức giận, tôi vẫn như thế với anh: có phần hơi tưng tửng và thách thức, trên khuân mặt nhiều khi không thể đọc đựoc gì, vì tôi không cho phép có gì để đọc, như đẩy anh ra đến những giới hạn điên rồ để thử xem.........., thử gì tôi không rõ...
- Viên đá xanh của em đâu rồi?
Vẫn như thế, như thể không có gì có thể ảnh hưởng đễn sự phẳng lặng trên khuân mặt tôi: mất rồi anh ạ- tôi trả lời anh... và con người thật của tôi bắt đầu làm mình điên rồ vì những câu hỏi và giả thiết...
- Anh có vui sướng không khi tôi làm mất nó?
- Anh có bao giờ chưa, mong nó không hiện diện cùng tôi ?...

Đơn giản thôi: đó là kỷ vật của tôi. Hay chính xác hơn là kỷ vật của quá khứ, cái ngày mà tôi , nếu có nhìn thấy anh, cũng ngẩng đầu lạnh lùng đi qua và làm cho kẻ đối diện chỉ có thể cảm thấy mất tự tin mà thôi, trước sự bình thản và tự tin về cái gì nữa của tôi mà đôi khi, không, phần lớn là tôi cũng không thể nào cắt nghĩa nổi ....

Nó gắn với hai mối tình của tôi. Nó không phải do người tôi yêu tặng, nhưng nó đã bên tôi suốt ngần ấy năm trời, chứng kiến nỗi buồn và đau đớn của tôi...

Anh không bao giờ nói rằng anh thích hay ko thích nó, vì anh không bao giờ nói với tôi anh thích tôi thế này hay không thích thế kia... nhưng tôi nghĩ anh, khi điên lên vì cảm thấy bất lực với những điên rồ ương bướng của tôi, và khi cảm thấy tôi truội ra khỏi vòng tay, chắc có những lúc ghen với nó... Nhất là cái dây chuyền anh tặng hôm Noel, tôi chỉ đeo mỗi tối hôm đó, rồi mang cất cùng rất nhiều món đồ vô giá và linh tinh khác tôi vẫn thường cất giữ....

Tôi không thích nữ trang, tôi cảm thấy lạc lõng khi mang chúng trên người, như thể những lúc bối rối hiếm hoi và cảm thấy chân tay thừa thãi... Viên đá của tôi, hai người bạn gái thân tặng, và vì thân, cho nên mới biết tôi sẽ yêu nó biết nhường nào: nó đơn gin, không chút bóng bẩy, không một hoa văn họa tiết, mộc nhưng không thô, và luôn làm người khác phải để ý đến nó- cách nào đó tôi nghĩ nó có cá tính...
Bạn trai hồi đó của tôi không hề để ý, trừ câu hỏi ai tặng mà tôi mang lên cổ, và hay phàn nàn nó quật vào anh! Khi đó tôi mang một sợi dây dù dài...

Tôi có bỏ nó ra khỏi cổ tôi hai lần: khi chia tay anh ấy, là lần đầu tiên
.... Tôi muốn quên tất cả những gì có liên quan, hay nhắc tôi nhớ, dù như thế cũng đã không ích gì.....

Khi những khổ đau được tôi chấp nhận và quyết định phải đối đầu với nó, tôi lại mang viên đá của tôi ... Một cách nào đó, tôi coi nó gần như miếng bùa hộ mệnh...

Lần thứ hai, tôi bỏ nó ra để đeo vào cổ người tôi yêu, người thứ hai, người mà tôi yêu, người không yêu tôi, khi anh gặp hạn.... Vì tôi mà anh đã không tháo ra, tôi biết, còn anh không tin có bất cái gì có thể giúp anh lúc đó...

..............
Đó là lúc phà đi từ Hạ Long ra Hồng Gai...
- Chỗ xa xa kia, chỗ em nhìn thấy trăng trắng có nghĩa là có dải đá ngầm đó, chỗ nào càng xanh sẫm, càng sâu..
Sau một hồi nhìn tiến ngó lui, tôi kết luận: chỗ phà đang đi qua nước sâu nhất - Ừ, khoảng ba chục thước sâu... em có cái gì đây, xem được không?..

...Tôi nhao người ra phía trước, tất cả chỉ là để nhìn viên đá xanh của tôi thanh thản chui vào đáy sâu của vực nước...
Tôi cũng không hiểu nữa, nếu tôi đi một mình, hay với bạn, tôi không hiểu tôi có tìm người mò nó lên ko? tôi không nghĩ thế, vì tôi lại tin vào những lí lẽ riêng của mọi thứ, và nhất là ở độ sâu 30 mét... Nước mắt tôi nhoè mắt kính, và tôi lặng im đủ để mọi người không hỏi toáng lên - em làm sao đấy? đủ để tôi khóc khan, cho không chỉ vì là viên đá xanh của tôi, mà cho những gì tháng ngày chưa làm mờ đi vết đau thỉnh thoảng vẫn nhức nhối trong lòng, những đớn đau xúi tôi thành người có bộ mặt không cảm xúc khi không cười không nói, và xúi bẩy tôi thoắt ẩn thoắt hiện như một trò chơi của ảo giác trong sự bất lực và tuyệt vọng của anh...

................
-Em đợi anh nhé! Anh đang tắm! Nóng quá!
- Vâng, anh vô tư đi!

Tôi vắt vẻo trên cái thành giường gỗ, tôi vẫn rất thích cái giường nhà anh, nó cao chứ không thấp và ko sang trọng kiểu cách như những cái giường mới thửa bây giờ: - tại chân dài ngồi giường thấp khó chịu hả anh? - Không, tại anh quen có gầm giường...- để giấu quần áo bẩn- không, để chui xuống trốn muỗi.. câu này làm cho tôi thôi không hỏi dồn anh nữa, vì người tôi yêu cũng hay trêu tôi như thế: anh đã mắc màn chưa? Tôi hỏi khi nấu cháo điện thoại với anh hàng tối- rồiiiiiiiiiiiiiii - vậy sao anh còn bị muỗi đốt? - à, anh mắc màn rồi và chui xuống gầm giường để lừa muỗi...

Con trai... có cần phải giống nhau như thế không?

Tôi không biết, chỉ biết là tôi rất thích ngồi vắt vẻo ở thành giường anh, chân đung đưa không chạm đất, và táy máy nghịch đủ thứ trong cái hộc đầu giường...

lúc này đây, tôi đang lôi ra một cái khăn, a, cái này tôi mua cho anh hồi đầu mùa rét, khiếp, sao không chịu cất đi, nóng chết cha rồi- hihi, tôi cười một mình sung sướng vì sự tự tin anh cho tôi - mà chắc chỉ đơn thuần do sự lười biếng và đãng trí- chưa cất cái khăn đi: aha, để đó vì nó là của mình mua cho- đắc thắng... còn đây là... tay tôi đang mở một cái hộp gỗ nhỏ xíu, chẳng hề dừng lại một giây vì suy nghĩ đang có thể lấn vào đời tư người khác: anh cơ mà, có phải ai đâu.... tôi mở nắp, tò mò và ...

.... một viên đá xanh, nếu nhìn xa có thể tưởng nhầm là viên đá của tôi.. nhưng nó chưa một tì vết.... lại đầy dấu hỏi: anh định dành cho ai? đó là lí do anh hỏi về viên đá của tôi? ....

-Anh đây rồi, ngon như một miếng lê...hehe anh vui vẻ hét lên...
...và dừng lại, tôi nhìn anh, không có một dấu hỏi nào trong mắt.. tôi không phải là một cô bé đỏng đảnh hay dỗi hờn để khóc lóc, không còn nhỏ tuổi để bỏ chạy vụt đi, và anh không phải là một cậu bé để chạy theo dỗ dành hay giận hờn nhau rồi kết thúc hay làm lành bằng vài bức thư- tôi ngồi lại- và anh im lặng- dù lúc đó, con bé con nhiều mặc cảm mà tôi dấu bấy lâu chực khóc và nếu nó lao qua ngưỡng cửa kia, tôi sẽ không bao giờ trở lại...

Nhưng tôi không muốn đi qua anh, tôi, hình như không muốn mất anh...

Anh tới bên tôi, ngồi xuống sàn nhà, nước còn rịn trên má, trên tóc, nắm lấy tay tôi ... anh tìm nó cho em, nhưng anh chợt nhớ rằng em ko thích nữ trang, và em yêu viên đá xanh của em vì đó là của em và duy nhất, nó làm bạn với em còn trước cả anh, va anh không thể thay thế, không gì có thể thay thế, kể cả viên đá xanh gần như giống hệt này...

Chậm rãi, nước mắt tôi chảy dài trên má, lần đầu tôi thản nhiên khóc trước mặt anh, tôi cầm nó trong tay- vẫn là của em phải không anh? Anh gật gật đầu, mắt đầy nước nhìn tôi ... Tôi chậm rãi nhét nó vào tay anh, ngồi xuống sàn nhà cạnh anh, cúi đầu, để anh choàng nó vào cổ, và choàng tay ôm lấy cổ anh, khóc lặng lẽ trong cái lồng ngực rộng rãi ấy, mừng vì mình đã ở lại, và thương anh vì những bức tường tôi chắn bấy lâu giữa tôi và anh, thương anh vì đã lặng lẽ bên tôi, khổ đau vì tôi, âm thầm... anh! nó sẽ làm bạn với em, là sự tiếp tục và là khởi đầu.. tôi thì thầm trong lòng và trong nước mắt, biết rằng anh hiểu và nghe thấy tiếng mình - khởi đầu cho một quãng đường sẽ luôn có anh, đến tận mãi về sau...

Hãy ôm chặt em nữa đi! đủ để khi không có anh bên cạnh, em cũng không thể nào chạy đi, vì nhớ vòng tay này.

Siết chặt em nữa đi!


Cám ơn anh!.............................
Khi viết những dòng này là viết cho một cô bé con buồn và nhiều đổ vỡ trong một người... và niềm tin... và hy vọng. Bây giờ mới thấy cái lý lẽ của riêng nó thật rõ ràng...
Tặng bạn đồng hành thương yêu của tôi!




Bad
Mar 3 2003, 03:49 PM

Thơ Thảo Phương

........................


Phao Số Không

Khi con tàu chuếch choáng sóng đại dương
Phút hoàng hôn tìm bến nhà -
Neo lại
Có một nơi con tàu dừng nghỉ
Nhìn về bờ...
Nơi đó... Phao - số - không.

Tâm hồn tôi chuếch choáng lúc chiều buông
Khát bến bờ neo nghỉ
Tôi dừng lại Phao số không -
Nơi đất bằng dậy sóng...
Đâu dáng người hoa tiêu một lần im phắc ngóng trông?

Ban - công không người
Nắng rụng.



Người Tình Bị Tên Lạc


Người tình của ta bị tên lạc


Ta cười khan -
Thả rơi mảnh giáp cuối...
Phơi con tim ứa máu nhân tình
Tình trường đó -
Hỡi tình địch:
- Cầm dáo...!
Để nhìn ta
Đâm - lút - trái - tim - đau.




Lối Không Ai Về Qua

Lá rơi đầy lối nhỏ - khẽ khàng bước em qua - và cơn mưa thôi đổ - dịu bay sương móc một trời...

Những cánh cò thôi trôi - lời ru em ngọt ngào giấc mộng - mà giọt lệ mong manh - phía tối tâm hồn tôi xao động.

Thời gian cần mẫn trôi - khẽ khàng bước chân em huyền diệu - lối không ai về qua - phía tối tâm hồn tôi xa động.

Lối không ai về qua
Và phía tối tâm hồn tôi
Bàng hoàng...



Em Đi Tìm...

Em đi tìm nơi mùa thu hoài vọng - khi lá lìa cành thảng thốt rung tiếng chuông vàng nhạt - và lững thững mây bay - mây bay...

Em đi tìm ly rượu nho nồng nàn - nơi bàng bạc sông Ngân ngưng chảy - xót xa những ngôi sao mồ côi - rụng...!

Em đi tìm - đốm hoa vàng run rẩy mùa thu xưa - chốn nào nơi nào... ta qua?

Em đi tìm... những ngôi sao lặng lẽ khóc - và đêm đêm lá vẫn lìa cành buông tiếng chuông vàng nhạt trên những dấu chân ta đã dìu nhau đi...

Em đi tìm nơi con tim không ngủ
Trong mùa thu mơ



Sao Không Ngủ... Biển Ơi!


Những con sóng vật mình vào bờ đá - khuya lắm rồi... sao không ngủ - biển ơi! Mùi muối mặn - mùi rong rêu - mùi cá... sóng sánh trăng tan dải bạc sáng ngời.

Con dã tràng lần xa bờ sóng - vươn chiếc càng nhỏ xíu ghim vầng trăng - cứ trọn kiếp trọn đời xe cát - mà hồn theo vầng trăng lang thang.

Trăng trên biển chẳng chia đều ánh bạc - còn khoảng buồn - còn khoảng tối - thâm u... biển trăn trở sóng ru hoài vẫn thức.

Khoảnh khắc - là Ta...
- Sao không ngủ... biển ơi!



Lãng Du

Trôi về đâu - về đâu
Thời gian cất lời ca khắc khoải
Tôi từ tôi bước ra
Ngao du theo tiếng gọi

Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi...

Tôi ngoài tôi đuổi bắt lấy chính tôi
Có tiếng hú từ hồng hoang vọng tới
Tôi lạc mình trong ngàn mắt ngàn tay
Trong tiếng mõ cầm canh đêm rỗng

Tôi cười tôi bất lực dỗ dành tôi
Thời gian khẽ ru lời tha thiết
Thời gian cất lời ca khắc nghiệt
Lời ca trôi như mây...

Trôi về đâu - về đâu...
Thời gian cất lời ca khắc khoải

Từ từ tôi bước ra
Ngả mình trên lời ca
Trôi mãi...




Ngày Mai...


Người tình của ta bị tên lạc

Ngày mai em lấy chồng...!
Sao không nói với tôi một lời?
Đêm sững sờ -
Ngưng trôi...
Và mình tôi - mình tôi - mình tôi
Những mảnh vỡ của mình gom vội
Bàng hoàng

Ngày mai em lấy chồng...?
Đêm đen choàng lên tôi
Dịu dàng

Ác độc cặp môi em từ ký ức
Ác độc làn da thơ trẻ mịn màng
Ác độc - dịu dàng
Em ơi!

Ngày mai em lấy chồng
Chuông từ cõi nào...
Gióng vậy?
Giờ tận cùng
Biệt ly

Ngày mai em lấy chồng...
Tôi nhặt từng mảnh của mình nơi cây cầu ký ức
Nơi hàng cây vầng trăng và nắng mưa ký ức -
Nơi: Em - Tôi...
kiếm tìm trốn chạy nuối tiếc nhớ nhung
Nơi: Em - Tôi...

chưa chạm tới tận cùng
Đã vỡ.

Thôi - ngày mai
Ngày mai...!
Đây trái tim dại tê quên đập
Em hãy xéo lên -
Hỡi đôi chân mỏi mệt tôi đã quỳ hôn
nơi hoang mạc khô cằn...



Một Nửa

Buổi chiều
nghiêng
khập khiễng
Nắng đổ
về
một bên
Mưa đổ
về
một bên
Hàng cây
cụt
một bên...
Không gian
đâu một nửa?
Bài ca
không có đầu
Đứng quay hoài
một chỗ
Bầu trời
không có màu
Mây buồn
không trôi nữa...!

Sao níu được buổi chiều
Theo anh đi -
Một nửa...?


Đêm

Những trái táo chín hoài - không rụng
Thơm vào đêm -
Từ một bài ca...
Tiếng còi tàu ra đi - chập choạng
Còn lại đêm
Còn lại
Mình đêm...

Thơ trong người phụ nữ làm thơ



Thảo Phương

Chân Dung Tự Họa


Tôi sinh ra ở Việt Bắc, lớn lên nơi một đường phố yên tĩnh trông ra đê sông Hồng, bên cạnh Nhà hát lớn Hà Nội. Khu nhà đoan cũ khi đó chỉ có ngôi nhà Tây hai tầng với vườn hoa nhỏ và những dãy nhà trệt vây quanh khoảng sân rộng, xanh mát. Những cây bàng không biết được trồng từ bao giờ - bao giờ? Mùa đông, mây xám lặng lẽ trôi qua những cành bàng khẳng khiu run rẩy - và tôi: yếu đuối cùng hờn giận, chảy những giọt nước mắt vô cớ... Giờ đây, tôi vẫn thấy mình đứng lặng trên sông Hồng - Bác Cổ, giữa đám nồi niêu chăn chiếu và những người chạy lụt... Dưới kia vài mét, dòng nước đỏ ngầu cuồng nộ đã nhấn chìm và xô đổ bao mái nhà bình yên, lam lũ ngoài đê. Phải đây là dòng nước hiền hòa làm nên bãi bồi từng in dấu chân tôi bé bỏng trên những mầm ngô xanh biếc...?

Phải. Và đó cũng là cuộc sống. Không trong, không đục. Không thiện, không ác. Và luôn bị chi phối bởi những dòng ngầm mạnh mẽ và bất ngờ. Tôi yêu sông Hồng như nó vốn thế. Như yêu cuộc sống mà tôi không dứt được nợ.

Thơ đến với tôi thật bất ngờ. Đó cũng là lúc tôi tưởng hết một kiếp sống. Cũng là lúc tôi đã biết yêu môn khoa học của sự sống: Sinh học - và luôn khao khát truyền đạt được tình yêu đó bằng những ngôn từ chính xác và sinh động nhất...

Tôi biết chắc: mình là kẻ may mắn khi gặp được Thơ - phương cách mà tôi mong muốn thể hiện được tình yêu, nỗi đau, những trăn trở trước cuộc sống và nhân tình.

Nó cũng như một phép ứng xử rất tự nhiên...

Mỗi bài thơ là một khoảnh khắc vụt đến. Là điểm ngưng kết vủa những gì xa xưa và sâu thẳm - có thể vốn rất ngẫu nhiên và rời rạc. Và thơ được quy định bởi một mặt bằng tri thức và văn hóa mà ta đã góp nhặt với nhu cầu tự thân cho tới phút chót. Cộng với "một chút gì nữa" - thật huyền diệu - và ngoài ta... Nó cho ta câu đầu và dắt ta tới câu cuối, không cho ta cưỡng lại.

Tôi nghĩ: Thơ là cái gì đó - "muốn" cũng không được, mà "không muốn" cũng không được. Tôi không biết chắc: mình còn có bài thơ tiếp hay không? Và điều đó có quan trọng không? Nhưng khi ta còn lành mạnh, còn nặng nợ với cuộc đời và con người... thì những khoảnh khắc vụt đến với ta hơn một trăm lần... lẽ nào không đến thêm một lần... Điều quan trọng là hãy trung thực và hết mình.

Thà là chạm vào Barie của chính mình rồi giã biệt.

Có lẽ, không có con đường sáng tạo nào không cực đoan và cô đơn.


... Rồi một ngày - Thơ cũng sẽ bỏ ta mà đi... như Tình Yêu - như tia nắng cuối...

Dẹp và buồn biết bao...

Thảo Phương
SG. tháng Sáu
tháng Mười
1994

(from Dactrung.com)