Thơ Thảo Phương
........................
Phao Số Không
Khi con tàu chuếch choáng sóng đại dương
Phút hoàng hôn tìm bến nhà -
Neo lại
Có một nơi con tàu dừng nghỉ
Nhìn về bờ...
Nơi đó... Phao - số - không.
Tâm hồn tôi chuếch choáng lúc chiều buông
Khát bến bờ neo nghỉ
Tôi dừng lại Phao số không -
Nơi đất bằng dậy sóng...
Đâu dáng người hoa tiêu một lần im phắc ngóng trông?
Ban - công không người
Nắng rụng.
Người Tình Bị Tên Lạc
Người tình của ta bị tên lạc
Ta cười khan -
Thả rơi mảnh giáp cuối...
Phơi con tim ứa máu nhân tình
Tình trường đó -
Hỡi tình địch:
- Cầm dáo...!
Để nhìn ta
Đâm - lút - trái - tim - đau.
Lối Không Ai Về Qua
Lá rơi đầy lối nhỏ - khẽ khàng bước em qua - và cơn mưa thôi đổ - dịu bay sương móc một trời...
Những cánh cò thôi trôi - lời ru em ngọt ngào giấc mộng - mà giọt lệ mong manh - phía tối tâm hồn tôi xao động.
Thời gian cần mẫn trôi - khẽ khàng bước chân em huyền diệu - lối không ai về qua - phía tối tâm hồn tôi xa động.
Lối không ai về qua
Và phía tối tâm hồn tôi
Bàng hoàng...
Em Đi Tìm...
Em đi tìm nơi mùa thu hoài vọng - khi lá lìa cành thảng thốt rung tiếng chuông vàng nhạt - và lững thững mây bay - mây bay...
Em đi tìm ly rượu nho nồng nàn - nơi bàng bạc sông Ngân ngưng chảy - xót xa những ngôi sao mồ côi - rụng...!
Em đi tìm - đốm hoa vàng run rẩy mùa thu xưa - chốn nào nơi nào... ta qua?
Em đi tìm... những ngôi sao lặng lẽ khóc - và đêm đêm lá vẫn lìa cành buông tiếng chuông vàng nhạt trên những dấu chân ta đã dìu nhau đi...
Em đi tìm nơi con tim không ngủ
Trong mùa thu mơ
Sao Không Ngủ... Biển Ơi!
Những con sóng vật mình vào bờ đá - khuya lắm rồi... sao không ngủ - biển ơi! Mùi muối mặn - mùi rong rêu - mùi cá... sóng sánh trăng tan dải bạc sáng ngời.
Con dã tràng lần xa bờ sóng - vươn chiếc càng nhỏ xíu ghim vầng trăng - cứ trọn kiếp trọn đời xe cát - mà hồn theo vầng trăng lang thang.
Trăng trên biển chẳng chia đều ánh bạc - còn khoảng buồn - còn khoảng tối - thâm u... biển trăn trở sóng ru hoài vẫn thức.
Khoảnh khắc - là Ta...
- Sao không ngủ... biển ơi!
Lãng Du
Trôi về đâu - về đâu
Thời gian cất lời ca khắc khoải
Tôi từ tôi bước ra
Ngao du theo tiếng gọi
Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi...
Tôi ngoài tôi đuổi bắt lấy chính tôi
Có tiếng hú từ hồng hoang vọng tới
Tôi lạc mình trong ngàn mắt ngàn tay
Trong tiếng mõ cầm canh đêm rỗng
Tôi cười tôi bất lực dỗ dành tôi
Thời gian khẽ ru lời tha thiết
Thời gian cất lời ca khắc nghiệt
Lời ca trôi như mây...
Trôi về đâu - về đâu...
Thời gian cất lời ca khắc khoải
Từ từ tôi bước ra
Ngả mình trên lời ca
Trôi mãi...
Ngày Mai...
Người tình của ta bị tên lạc
Ngày mai em lấy chồng...!
Sao không nói với tôi một lời?
Đêm sững sờ -
Ngưng trôi...
Và mình tôi - mình tôi - mình tôi
Những mảnh vỡ của mình gom vội
Bàng hoàng
Ngày mai em lấy chồng...?
Đêm đen choàng lên tôi
Dịu dàng
Ác độc cặp môi em từ ký ức
Ác độc làn da thơ trẻ mịn màng
Ác độc - dịu dàng
Em ơi!
Ngày mai em lấy chồng
Chuông từ cõi nào...
Gióng vậy?
Giờ tận cùng
Biệt ly
Ngày mai em lấy chồng...
Tôi nhặt từng mảnh của mình nơi cây cầu ký ức
Nơi hàng cây vầng trăng và nắng mưa ký ức -
Nơi: Em - Tôi...
kiếm tìm trốn chạy nuối tiếc nhớ nhung
Nơi: Em - Tôi...
chưa chạm tới tận cùng
Đã vỡ.
Thôi - ngày mai
Ngày mai...!
Đây trái tim dại tê quên đập
Em hãy xéo lên -
Hỡi đôi chân mỏi mệt tôi đã quỳ hôn
nơi hoang mạc khô cằn...
Một Nửa
Buổi chiều
nghiêng
khập khiễng
Nắng đổ
về
một bên
Mưa đổ
về
một bên
Hàng cây
cụt
một bên...
Không gian
đâu một nửa?
Bài ca
không có đầu
Đứng quay hoài
một chỗ
Bầu trời
không có màu
Mây buồn
không trôi nữa...!
Sao níu được buổi chiều
Theo anh đi -
Một nửa...?
Đêm
Những trái táo chín hoài - không rụng
Thơm vào đêm -
Từ một bài ca...
Tiếng còi tàu ra đi - chập choạng
Còn lại đêm
Còn lại
Mình đêm...
Phao Số Không
Khi con tàu chuếch choáng sóng đại dương
Phút hoàng hôn tìm bến nhà -
Neo lại
Có một nơi con tàu dừng nghỉ
Nhìn về bờ...
Nơi đó... Phao - số - không.
Tâm hồn tôi chuếch choáng lúc chiều buông
Khát bến bờ neo nghỉ
Tôi dừng lại Phao số không -
Nơi đất bằng dậy sóng...
Đâu dáng người hoa tiêu một lần im phắc ngóng trông?
Ban - công không người
Nắng rụng.
Người Tình Bị Tên Lạc
Người tình của ta bị tên lạc
Ta cười khan -
Thả rơi mảnh giáp cuối...
Phơi con tim ứa máu nhân tình
Tình trường đó -
Hỡi tình địch:
- Cầm dáo...!
Để nhìn ta
Đâm - lút - trái - tim - đau.
Lối Không Ai Về Qua
Lá rơi đầy lối nhỏ - khẽ khàng bước em qua - và cơn mưa thôi đổ - dịu bay sương móc một trời...
Những cánh cò thôi trôi - lời ru em ngọt ngào giấc mộng - mà giọt lệ mong manh - phía tối tâm hồn tôi xao động.
Thời gian cần mẫn trôi - khẽ khàng bước chân em huyền diệu - lối không ai về qua - phía tối tâm hồn tôi xa động.
Lối không ai về qua
Và phía tối tâm hồn tôi
Bàng hoàng...
Em Đi Tìm...
Em đi tìm nơi mùa thu hoài vọng - khi lá lìa cành thảng thốt rung tiếng chuông vàng nhạt - và lững thững mây bay - mây bay...
Em đi tìm ly rượu nho nồng nàn - nơi bàng bạc sông Ngân ngưng chảy - xót xa những ngôi sao mồ côi - rụng...!
Em đi tìm - đốm hoa vàng run rẩy mùa thu xưa - chốn nào nơi nào... ta qua?
Em đi tìm... những ngôi sao lặng lẽ khóc - và đêm đêm lá vẫn lìa cành buông tiếng chuông vàng nhạt trên những dấu chân ta đã dìu nhau đi...
Em đi tìm nơi con tim không ngủ
Trong mùa thu mơ
Sao Không Ngủ... Biển Ơi!
Những con sóng vật mình vào bờ đá - khuya lắm rồi... sao không ngủ - biển ơi! Mùi muối mặn - mùi rong rêu - mùi cá... sóng sánh trăng tan dải bạc sáng ngời.
Con dã tràng lần xa bờ sóng - vươn chiếc càng nhỏ xíu ghim vầng trăng - cứ trọn kiếp trọn đời xe cát - mà hồn theo vầng trăng lang thang.
Trăng trên biển chẳng chia đều ánh bạc - còn khoảng buồn - còn khoảng tối - thâm u... biển trăn trở sóng ru hoài vẫn thức.
Khoảnh khắc - là Ta...
- Sao không ngủ... biển ơi!
Lãng Du
Trôi về đâu - về đâu
Thời gian cất lời ca khắc khoải
Tôi từ tôi bước ra
Ngao du theo tiếng gọi
Tiếng buồn bã trải dài khói sóng
Những áng mây chợt đỏ lững thững trôi
Tôi bé bỏng đuổi bóng mình dưới nắng
Chẳng biết mùa xuân nhú dưới chân rồi...
Tôi ngoài tôi đuổi bắt lấy chính tôi
Có tiếng hú từ hồng hoang vọng tới
Tôi lạc mình trong ngàn mắt ngàn tay
Trong tiếng mõ cầm canh đêm rỗng
Tôi cười tôi bất lực dỗ dành tôi
Thời gian khẽ ru lời tha thiết
Thời gian cất lời ca khắc nghiệt
Lời ca trôi như mây...
Trôi về đâu - về đâu...
Thời gian cất lời ca khắc khoải
Từ từ tôi bước ra
Ngả mình trên lời ca
Trôi mãi...
Ngày Mai...
Người tình của ta bị tên lạc
Ngày mai em lấy chồng...!
Sao không nói với tôi một lời?
Đêm sững sờ -
Ngưng trôi...
Và mình tôi - mình tôi - mình tôi
Những mảnh vỡ của mình gom vội
Bàng hoàng
Ngày mai em lấy chồng...?
Đêm đen choàng lên tôi
Dịu dàng
Ác độc cặp môi em từ ký ức
Ác độc làn da thơ trẻ mịn màng
Ác độc - dịu dàng
Em ơi!
Ngày mai em lấy chồng
Chuông từ cõi nào...
Gióng vậy?
Giờ tận cùng
Biệt ly
Ngày mai em lấy chồng...
Tôi nhặt từng mảnh của mình nơi cây cầu ký ức
Nơi hàng cây vầng trăng và nắng mưa ký ức -
Nơi: Em - Tôi...
kiếm tìm trốn chạy nuối tiếc nhớ nhung
Nơi: Em - Tôi...
chưa chạm tới tận cùng
Đã vỡ.
Thôi - ngày mai
Ngày mai...!
Đây trái tim dại tê quên đập
Em hãy xéo lên -
Hỡi đôi chân mỏi mệt tôi đã quỳ hôn
nơi hoang mạc khô cằn...
Một Nửa
Buổi chiều
nghiêng
khập khiễng
Nắng đổ
về
một bên
Mưa đổ
về
một bên
Hàng cây
cụt
một bên...
Không gian
đâu một nửa?
Bài ca
không có đầu
Đứng quay hoài
một chỗ
Bầu trời
không có màu
Mây buồn
không trôi nữa...!
Sao níu được buổi chiều
Theo anh đi -
Một nửa...?
Đêm
Những trái táo chín hoài - không rụng
Thơm vào đêm -
Từ một bài ca...
Tiếng còi tàu ra đi - chập choạng
Còn lại đêm
Còn lại
Mình đêm...
1 Comments:
At 2:46 AM, January 23, 2005,
Khoai said…
Khi Em Hát
khi em hát thời gian ngưng đọng lại
nhè nhẹ reo trong mắt chút hương cay
xa cách quá nhưng tình sao rất lạ
cứ rung lên từng nhịp nhớ nhung đầy
khi em hát không gian buồn da diết
tình về đâu bờ bến cuối chân mây
thương nhớ quá mà người đi biền biệt
bơ vơ nhìn mây tím chập chùng bay
khi em hát ve hòa âm rộn rã
tiếng sầu bay qua kẽ lá hong khô
trong bất chợt nghe lòng mình lạnh giá
cánh phượng hồng gợi nhớ dấu môi xưa
khi em hát biển lăn tròn sóng biếc
bao lời tình tha thiết cuộn vòng theo
từng bọt sóng tung trào lên mãnh liệt
âm vang xa lời gọi Nhớ Thương Yêu
khi em hát hương tình thoang thoảng nhẹ
chầm chậm trôi qua hai nhánh tay buồn
mười ngón nhớ bây giờ sao quạnh quẽ
người yêu xa - tình trống một vòng ôm
khi em hát trời giăng mưa buồn bã
nước ưu phiền vật vã chảy về đâu
mặt trời ngủ mây vương sầu tháng Hạ
theo lời ru đau đáu mắt tìm nhau
khi em hát tình treo đầu ngọn nhớ
nước mắt buồn rơi xuống bãi thương sâu
hoa cúc tím nặng sương chiều cánh vỡ
tình xa rồi còn ngỡ tựa vai nhau .
Cao Nguyên
(from Dactrung.com)
Post a Comment
<< Home